Bộ ảnh ''Cuộc Sống Vợ Chồng'' đốn tim cộng đồng mạng
Cảm Tháng 12
Cảm Tháng 12
Thứ 6 ngày 12 tháng 12 năm 2014
Tiểu Cần, Trà Vinh
Tháng 12 buổi sáng không chút nắng, trời dàn mây tối sẫm một nét thật dài trên nền trời che khuất đi con đường đến trường hàng ngày tôi vẫn thường hay đi. Trông xa cánh đồng đằng kia sương khói phủ một cách dày đặc, tôi đèo xe đạp vụt qua nó một cảm giác lạnh run gợn người nhưng nó làm tôi tỉnh giấc hơn sau khi chỉ được ngủ khoảng 2 tiếng mấy.... MỘt chút bâng khuân tôi nhớ chiều cuối thu khi mà ánh nắng đỏ hồng của chân trời phía tây ru ngủ tâm hồn tôi một vẻ êm ái đầy tĩnh mặc và nhẹ nhàng thư thái.....
Xin chào Người tháng 12 của năm ấy! Ngay lúc này Người có cảm thấy gì không? Có cảm thấy lạnh buốt đôi tay? Có cảm thấy đôi môi sắp tím đi vì tiết trời? Sắp hết thêm 1 năm nữa rồi! Năm nay, buồn lắm 1 năm đầy ảm đạm nếu qua năm mới tôi có thể tốt hơn không? Người vẫn im lặng ah? Người đang giận hay đang cho tôi một chút kiên nhẫn vậy? ... Người ấy vẫn im lìm ... ánh mắt như vẽ những điều thuyền bí Người cho tôi chờ nữa sao?
Gần 1 nửa cuộc đời rồi Người ấy ah! Bảo nhau cho nhau những điều chưa từng nói đi đừng để tôi phải chờ trong vô vọng nữa! Xin Người chỉ 1 lần và hãy nói hết... cho nhau!
Lanh lanh la... Lanh lánh la... Gia điệu gió hòa quyện với nhạc khúc xinh tươi ngày mới đâu rồi những ngày đầu tháng 12 của năm ngoái năm nay buồn thật ! Nỗi khát vọng của hoa bồ công anh là được chị gió đưa chúng đến những vùng đất kì thú hơn nhưng trước khi chúng đến những nơi ấy thì phải trải qua biết bao khó khăn... Những hoa nào có đủ sức sống mới có thể chịu đựng được qua những khó khăn ấy để đạt được mục đích. Liệu tôi có thể nằm trong số những hạt giống đó không? .... Tôi rất muốn biết được điều đó. Gió lạnh xin đừng réo rắc nữa tay tôi không thể nhấc lên nổi để viết thêm dòng nào trên trang giấy nữa rồi... Xin nắng hãy lên sửa ấm đôi tay nho bé này sửa ấm cả tâm hồn đang bị vùi dập đi bởi những điều không thích nó từ xung quanh. Hãy mang nắng đến và cho nó 1 chút lòng tin vào chính bản thân mình. Chỉ 1 chút thôi có được không?
Bắt đầu từ đâu tôi lại thấy mình bé nhỏ trong thế giới này? Giờ thì đơn độc quá! Tôi đã có được gì chưa? Trong học tập có bao giờ tôi bằng được người ta? Trong tình yêu tôi chưa được một lần yêu thương ai đó! Từ mọi người xung quanh tôi chưa từng thân thiết với 1 ai kể cả gia đình tôi. Tôi cảm thấy mình tội nghiệp hơn bất cứ ai trên đời này rồi! Người nghèo, kẻ ăn xin thì cũng có vòng tay của những người hảo tâm giúp đỡ... Tôi thì sao nào? Bi quan và cần lắm 1 vòng tay, cần 1 sự chia sẻ từ ai cũng được để động viên và ủng hộ tôi đứng lên đi tiếp! Vậy có không? Tôi vẫn 1 mình... ngồi trông... ngồi ngóng, tay chống cằm, mắt hiu hiu rồi bọc phát thở một tiếng dài ảm đạm, sầu thảm.
Tim Người băng giá quá! Lòng người thật lạnh nhạt! Bất kể cho tôi nói gì cứ như 1 kẻ điên dại Người vẫn giữ 1 thái độ nghiêm nghị nhứ thế! Nếu năm sau gặp lại nhau tôi sẽ không kể cho Người nghe những chuyện trên trời dưới đất mà tôi đã từng nhìn thấy đâu. Một kẻ điên và ngốc như tôi đây chắc không xứng để kể cho Người nghe, có phải vậy không? Người vẫn im lặng ah?
Không sao cả chuyện đó thì tôi cũng đã quen rồi! Người có sao thì tôi vẫn cứ làm cho mình thôi! Chào Người ...
Người đi để tôi trông ngóng
Đợi chờ liệu Người có ngóng có trông
Người về giấc ngủ say nồng
Gặp lại vẫn vậy còn trông ngóng gì?
Bảo Trân
12 - 12 - 2014
Anh Người Yêu
Anh Người Yêu
Anh, Người yêu, Anh người yêu… Để được gọi là Người Yêu là cả một quá trình đầy gian nan, đó là bước tiến dài của cách gọi thông thường “Bạn, xưng tên hay anh trai”, nhưng khi được gọi là “Anh người yêu” thì ngoài là cách gọi sến xúa thì sau đó còn là cả một câu chuyện.
Cô ấy gọi tôi là: "Anh người yêu" và giải thích là vì tôi lớn hơn cô ấy, cô ấy gọi tôi là anh và tôi phải có trách nhiệm bảo vệ và chăm sóc cô ấy, phải học thuộc bài thơ "Làm anh khó đấy" và áp dụng nó mọi lúc mọi nơi, cô ấy thêm 2 từ "người yêu" phía sau vì tôi là người cô ấy yêu nên ngoài trách nhiệm của "anh trai" tôi phải thể hiện sự quan tâm đặc biệt hơn và tình cảm nồng nàn hơn... "Anh người yêu" là sự trưởng thành, chững chặc, mạnh mẻ nhưng đầy nồng nàn.
Là vậy đấy, vốn dĩ làm anh khó đấy phải đâu chuyện đùa giờ lại đi cùng với 2 chữ “người yêu” trở thành 1 cặp đôi trách nhiệm đầy mình. Khi tôi còn là một học sinh trung học phổ thông tôi cực ghét những người con trai lớn hơn mình vì bọn họ đã là “anh người yêu” của mấy con nhỏ con gái trong lớp mà khi đó những đứa con trai như tôi thì lại không có “gái” để yêu, toàn là những đối tượng dùng lời ngon tiếng ngọt và dùng chút thu nhập và địa vị “người lớn” để “lừa gạt” những đứa con gái nhẹ dạ, khi lớn lên tôi sẽ hoàn hảo hơn họ. Tuy nhiên khi lớn lên tôi lại trở thành chính đối tượng mà ngày xưa mình ghét, tôi cũng có cô người yêu nhỏ tuổi hơn mình, và khi ấy tôi mới biết làm “anh người yêu” vốn dĩ không dễ dàng như ngày xưa mà mình nghĩ.
Mối tình đầu của tôi lớn hơn tôi vài tháng, nên cô ấy chững chạc hơn tôi khá nhiều, suy nghĩ mọi thứ đều rất thấu đáo chứ không ấu trĩ như tôi, cô ấy luôn mang lại cho tôi cảm giác thấu hiểu và thoải mái,… và tôi cứ ngỡ là ai trên thế giới này khi yêu đều như thế. Ơ tôi lại đi lạc đề rồi, đây đâu phải blog nói về mối tình đầu tiên đâu mà … lại viết lung tung,tôi trở lại chủ đề ngay đây. Có một cô bạn gái nhỏ hơn, vừa xinh xắn và nhỏ nhắn đáng yêu là điều nở mày nở mặt với bọn bạn cùng nhóm, nhưng đi kèm với sự nhỏ nhắn đáng yêu ấy là cả một vấn đề “bự” mà không phải nói vượt qua là vượt qua được, nếu không cư xử như một người lớn với một “bầu trời tư cách” thì sớm muộn cũng sẽ đi đến ngõ cục.
Yêu một người nhỏ hơn mình thì đừng có suy nghĩ đến 2 chữ đồng cảm sẽ xuất hiện ngay lập tức khi vừa mới quen, khoảng cách giữa những thế hệ với nhau là không hề nhỏ, ví dụ như 9X đời đầu như chúng tôi thì thích những chuyện khá sến xúa mang màu sắc hoài cổ, trong khi các 9X đời giữa thì thích sự “chất” đến ngay ngất… khoảng cách của 4-5 tuổi là sự khác biệt rất nhiều về suy nghĩ và cách sống và đặc biệt hơn khi có 1 cô người yêu tuổi teen thì mọi chuyện lại khác thêm nhiều nữa. Nếu không lấy suy nghĩ ngày xưa mình cũng từng trẻ con như vậy để nhìn nhận hành động và suy nghĩ của cô người yêu “bé nhỏ” của mình thì ắt hẳn đó thật sự là một “thảm họa” với cánh “đàn ông, con trai trưởng thành” chúng mình. Hàng loạt các lý do để giải thích cho hành động trẻ con, khác người hay làm nổi quá mức chỉ vì lý do “em thích” ,trong khi những người trưởng thành chúng ta lại không thể chịu nổi sự khác biệt và ồn ào đến quá mức, nếu không thể dằn nén cảm xúc được mà quát tháo lên rằng: Trời ơi, cô làm gì với cái bộ đồ quái dị này, … thì xin thưa, chia tay ngay lập tức, nhưng trước khi chia tay thì sẽ là một bầu trời nước mắt và trách móc “Anh không yêu em”. Mà những đứa con trai như chúng ta lại vô cùng sợ nước mắt phụ nữ, nên lại xuống giọng và khi ấy vị thế hiên ngang mà chúng ta có biến mất.
Rồi khi yêu, chúng ta lại phải đối diện với việc trình bày lý do này, lý do nọ, đi đâu, làm gì, với ai,… có cảm giác là ngày xưa mẹ quản lý chúng ta vậy. Hàng tá lý do giận hờn rồi khóc lóc chỉ vì việc chúng ta không nghe điện thoại,… Mà con trai trưởng thành thì lại có rất nhiều chuyện phải lo chẳng hạn như công việc, bạn bè, đi tâm sự với người yêu cũ, xem đá bóng hay là đi nhậu nhẹt cùng với mấy thằng bạn cũ, chưa kể một tuần còn phải dành thời gian theo dõi bộ truyện tranh từ nhỏ đến giờ chưa kết thúc, rồi tán gẫu với bạn bè trên facebook… có hàng tá việc như vậy, nhưng nếu “cô người yêu nhỏ nhắn” gọi mà không nghe mấy thì phải bỏ thêm vài tiếng đồng hồ nan nỉ ỷ oi và dỗ dành hết giận. Mà trong khi đó, khi cô ấy đi chơi cùng với các bạn hoặc là dính vào phim Hàn có diễn viên thần tượng đóng, thì khi ấy cô ấy quên mất bạn là ai, bạn tên gì và nhà ở đâu. Mặc cho bạn điện thoại cháy cả máy cũng chẳng có ai trả lời đâu, vì đây là thời gian của diễn viên thần tượng của cô ấy, chắc đang khóc xưng cả mắt, đây là thời gian cô ấy cần im lặng và tốt nhất nếu bạn giống tôi chỉ thích phim hành động Mỹ, hay phim hành động Nhật và anti phim Hàn thì tốt nhất đừng làm phiền cô ấy vào lúc này đấy. Chẳng khéo bị chia tay chỉ vì một câu nói hớ kiểu như“Đàn ông con trai gì ẻo lả như con gái” hay “Phim như vậy chỉ có mấy đứa dỡ hơi mới coi”, tốt nhất là chúng ta im lặng và chờ cô ấy nhớ ra mình.
Có một cô người yêu nhỏ nhắn xinh xắn thì ngoài chuyện phải thích nghi với sự khác biệt về sở thích, về lối sống còn phải thích nghi cả với những mối quan hệ xung quanh cô ấy như hàng chục thằng anh nuôi , em nuôi, bạn thân … rồi tới cô bác chú dì họ hàng thân thiết kiểu cùng cha Lạc Long Quân, mẹ Âu Cơ trên facebook, cô ấy sẽ bảo bạn đặt hình cô ấy là avatar nhưng avatar của cô ấy là cô ấy, bạn phải công khai mối quan hệ đã có người yêu với cô ấy, rồi phải thường xuyên cập nhật hình ảnh cả 2, trong khi cô ấy thì vẫn là hot girl độc thân vui vẻ xinh xắn :v và thường xuyên treo những status đại loại như “Cảm thấy một mình”, “Buồn” ,bla bla… Nói chung tốt nhất là không dùng facebook , còn dùng thì đừng treo status gì cả, mọi thứ có khả năng trở nên phức tạp nếu một thằng bạn nào comment kiểu “phóng hỏa” tốt nhất là để yên mọi cảm xúc trong người, vậy mới nói làm “anh người yêu” chẳng dễ dàng chút nào.
Tuy có nhiều thứ phiền phức và rắc rối như vậy nhưng không thể phủ nhận rằng khi có 1 cô người yêu nhỏ hơn thì có cảm giác như mình thật trưởng thành và cao lớn hơn, dù cũng có đôi lần ngán ngẩm với suy nghĩ trẻ con của cô ấy nhưng cũng không thể nào buông tay được dù là ngoài kia có hàng vạn lý do để chia tay nhưng ta chọn cách ở lại để yêu thương để chăm sóc và để bảo vệ cô ấy chỉ vì một lý do thôi đó là Yêu. “Một anh người yêu hoàn hảo với đầy trách nhiệm và sức mạnh bảo vệ em, với sự nồng nàn và tình yêu không bao giờ dứt, anh không không biết bản thân có thể hoàn hảo như em nghĩ, nhưng anh sẽ yêu em bảo vệ em theo cách hoàn hảo nhất mà anh có, cảm ơn vì đã gọi anh là “Anh người yêu”.
Đông Về.. Nhớ Anh !!
Đông Về.. Nhớ Anh !!
Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè.
Có phải mùa lạnh về, lòng người chỉ biết chui vào cô đơn, lấy nỗi nhớ làm tấm chăn mỏng manh đắp tạm?
Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.
Anh biết không, mọi người chuộng mùa lạnh, còn em thì chán ngắt với tiết trời ảm đạm, xam xám, chán ngắt cái cảnh nhớ anh mà không biết phải làm thế nào. Em xoay sở một mình giữa những hanh hao ào về hong khô tóc, hong khô tay, hong khô cả nước mắt. Cô đơn lắm, anh ơi.
Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè. Em cười. Ngây ngốc tưởng tượng rằng sẽ có một ngày anh đứng ngay sau em, mắng mỏ em cái tội không chịu mặc ấm, lôi tay em để vào trong túi áo anh.
Em tự kiểm điểm trái tim mình gay gắt. Anh không ở đây, không ở thành phố này. Anh không bên em, không phải lúc này. Anh không thuộc về em, cũng chẳng dành cho em.
Có những chuyện, em tự mình đối mặt, tự mình giải quyết. Có những việc, em tự mình loay hoay tìm cách xử lý, rồi bất lực mong mỏi một sự trợ giúp từ phía anh. Tất nhiên, chỉ là yếu lòng, chỉ là mong mỏi, chứ chẳng phải sự thật hay bất kỳ điều gì mà người ta gọi là kỳ tích.
Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này. Em quen lắm cái sự cô độc giữa mùa lạnh, em cũng chẳng buồn ngó nghiêng nhìn trời mưa hay xanh xám, vì dù thế nào em vẫn sẽ phải đi một mình. Đi một mình đấy, anh biết không?
Em muốn trách anh nhiều lắm, trách anh chẳng ở cùng em giữa thành phố ồn ào này, giữa những đơn độc khi mùa về. Em muốn trách anh chẳng một lần đặt mình vào vị trí của người khác, chẳng một lần cố gắng hiểu hết cảm xúc của em. Em còn muốn trách cả mùa đông này nữa, nó khiến em cần anh lắm, nó khiến em tủi thân lắm, tổn thương lắm và xa anh lắm.
Ở thành phố này chớm lạnh, chỗ anh đã lạnh hẳn rồi. Cứ để mặc em ngồi trách mắng anh đi, dẫu rằng em chẳng có cái quyền làm vậy. Em biết anh không lo cho em đâu, vì em có thể tự lo cho mình.
Mùa về rồi, mọi thứ lại chập chờn những cảm xúc không gọi nổi thành tên. Gói ghém nhớ thương trong lớp áo khoác mỏng, trái tim khẽ khàng hát một bản nhạc buồn tênh “gió mùa đông bắc se lạnh, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”
Ừ Thì Ta Yêu Nhau
Ừ Thì Ta Yêu Nhau
Tối chủ nhật, em tắt máy. Điện thoại của em chỉ vang lên những dòng vô tâm. Khi chế tạo ra chiếc điện thoại di động, người thiết kế đã nghĩ ra những âm thanh quen thuộc để giải thích cho lý do cuộc gọi không thể thực hiện được. Đó là vô tình, là nhân rộng cho triệu triệu chiếc máy đã tắt, đã ngoài vùng phủ sóng. Nhưng đó là những âm thanh làm cho trái tim tôi buồn bã. Em chỉ để lại một lời nhắn nơi cửa hàng em làm thêm ngoài giờ học: “Em có hẹn”.
Tôi và em đâu có giao ước với nhau là sẽ kể hết cho nhau nghe những gì mình đang có, đang làm và đang đi. Em là riêng của em. Là mái tóc thỉnh thoảng cột tóc đuôi gà dễ ghét đến lạ. Là đôi môi mím chi, là giọng Huế đặc sệt ,thanh thanh mà tôi hay phì cười mỗi lần nghe em réo gọi,một giọng nói không thể lầm lẫn, chẳng thể lẫn lộn trong đám đông. Em hay liếc nhìn tôi như thể em sợ khi ánh mắt của em chạm vào tôi, em sẽ khóc: - Em chỉ là bạn của anh thôi. Được không?
Tôi dấu tiếng thở dài của mình:
-Có cô bạn nhỏ nhắn, xinh xắn, mềm mại như em thì còn gì bằng.
Em bỗng liếc nhìn tôi một lần nữa:
-Sao anh dám nói em mềm mại. Anh hôn em bao giờ chưa mà biết?
Không trả lời được. Dứt khoát là không trả lời được. Em đâu nhớ hôm em nhận được giấy báo nhập học., em đã cầm tờ giấy báo, phóng xe vượt qua cả chục ngã tư có đèn xanh đèn đỏ, phóng xe quên đội mũ, quên cả dùng son Lipice tô lên đôi môi của mình. Thỏi son đó tôi mua ở tiệm thuốc Tây, tặng em vu vơ. Hôm đó, em cầm thỏi son lên, hỏi:
-Tặng tỏ tình em à?
Tôi lắc đầu:
- Không? Nếu tỏ tình anh sẽ tặng em thỏi son xịn hơn... chứ ai tặng loại son mấy chục ngàn này.
Em cười:
- Vậy mà em thích xài loại son này. Gọn, dễ xài, chỉ cần bỏ trong túi, ăn xong vào toillet tô lại là... đẹp như xưa.
Em trở giọng nhỏ đi:
- Em thích bởi vì thỏi son này do anh tặng.
Lần đó tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần một chút thời gian nữa thôi là tôi sẽ nói cho em biết rằng tôi rất yêu em.
Tôi lại nhớ lung tung rồi đó. Mà không nhớ sao được, vì em đã dành hết cả bộ nhớ trong đầu tôi rồi. Tôi có còn chỗ nào nữa đây để mà nhớ một ai khác.
Hôm em nhận được tấm giấy nhập học đó. Kệ cho tôi đang bận rộn viết báo cáo môn học, em kéo tôi đi ngay tức thì:
- Đi nhậu cho vui. Nhậu mừng cuộc đời em sang trang mới.
Tôi nhíu mày:
- Anh đang bận mà. Đợi anh khoảng hai giờ nữa.
Em lập tức bước ra đường:
- Không đợi. Vậy thì đừng gặp nữa. Bạn bè mà chẳng biết sẻ chia.
Tôi sợ em giận. Sợ thật lòng. Thế là theo em vào một quán bia vỉa hè dưới cầu Trường Tiền. Em kêu ra hai ca bia hơi và một con mực khô. Tôi vẫn đùa với em nếu tôi với em thành đôi, tôi sẽ để trong tủ lạnh toàn là mực khô để cho em khỏi mắc công chạy ra chợ mua... khi nhớ nó. Em mời khí thế:
- Trăm phần trăm. Thế là giã từ 1tháng mong ngóng, giã từ 12 năm đèn sách cày cuốc để vào đại học.
Tôi cũng nâng ly cùng em, cười thật to:
- Không. Hai trăm phần trăm.
Em uống bia đâu có giỏi. Thế là hôm đó em say. Hôm đó tôi ôm em trong lòng, em mềm như con thú nhồi bông. Em nói trong cơn say:
-Hoàng, anh có yêu em không?
Tôi thừ người,em đã quên chuyện hôm đó rồi sao?
***
Em thường nói với tôi rằng tối chủ nhật là tối em buồn nhất. Em nói:
- Tại vì tối hôm đó người ta dành cho riêng tư, cho hẹn hò. Còn em thì chẳng có ai hẹn hò nên buồn.
Tôi gật gù:
- Ừ, tại vì em xấu xí quá nên chẳng có ai hẹn hò với em.
Tôi đã nói điều ngược lại với lòng mình. Bởi với tôi, em là người con gái đẹp nhất trần gian này. Tôi đi nhiều, gặp nhiều. Nói theo kiểu của em là tôi “sóng gió” nhiều, mà trái tim tôi vẫn không hề chao đảo với bất cứ ai. Cho đến khi gặp em.
Em sinh ra đời khi nào, rồi em lớn lên, em đi học, em ra đường, em vào chợ khi nào? Tôi chẳng biết. Làm sao tôi biết được trước khi gặp em là em đã có mặt trên thế gian này? Tôi cám ơn đất trời để cho tôi và em chạm vào nhau. Bởi em sinh ra không phải để khuất trong đám đông.
Chuông điện thoại của tôi đã reo lên rộn rã vào một buổi tối trời mưa, một cơn mưa buồn thảm thiết: “Anh ơi, máy tính em bị lỗi,anh Vũ bạn anh bảo anh giỏi máy tính lắm,anh tới...xem giùm em được không ạ”.
Tôi càu nhàu người gọi tôi giữa lúc trời mưa như thế,thằng Vũ quỷ quái lại giới thiệu tôi bậy bạ rồi. Mưa đang rơi trên phố, ở Huế người ta đi ngủ sớm lắm,hàng quán đóng cửa hết rồi, mấy quán ăn vỉa hè cũng dẹp hết rồi. Cổng dãy trọ cũng khóa rồi.
-Anh tới xem thử dùm em được không anh? Em phải có máy để làm bài cho xong...
Giọng nói của em đã khiến cho tôi khoác áo mưa, nhảy tường rào,vượt mưa đến nhà em. Đó cũng là một ngoại lệ.
Hôm đó, tôi phải cài lại chương trình cho em. Em truy cập như thế nào mà máy của em toàn virus. Tôi càm ràm:
Mấy người thấy mấy cái thư rác cứ click chuột vào. Ở đó toàn là virus, biết chưa?
Em khoanh tay phía sau tôi. Mùi tóc em thoảng thơm nhẹ. “dạ em biết”.
Ngày hôm sau tôi phải trở lại cài thêm chương trình cho em. Trong nắng mai của ngày sau mưa, em mặc chiếc váy hồng tươi tắn, ly cà phê em không biết pha dở thật dở. Nhưng tôi lại thấy ngon.
Em hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy anh.
- Một triệu.
Em trố mắt nhìn tôi: - Một triệu?
Tôi cười: - Đùa đó. Trả công bằng cách làm bạn bè với nhau. Buồn buồn rủ uống cà phê, được không?
- Bồ anh không ghen sao?
Có bồ thì anh đi với bồ chứ quen cô bé làm gì?
Vậy à. Em cũng chưa có bồ.
******
Bàn tay em nhỏ xíu. Khi nắm tay em, tôi bỗng nghĩ rằng nếu được bàn tay đó ôm mình khi mình buồn ngất trời lòng sẽ vui biết mấy.
Nhưng Chủ nhật, máy của em chỉ có những tiếng nói vô tâm cài sẵn từ tổng đài.
Ngày hôm sau gặp nhau. Em hồn nhiên chi lạ: - Hôm qua anh biết em đi đâu không?
Tôi không trả lời. Tôi giả vờ bấm chuột xem mấy thứ vu vơ.
Em hỏi lại: - Anh không cần biết hôm qua em đi đâu à?
- Em đi đâu anh hỏi làm gì?
- Em đi chơi với thầy chủ nhiệm khoa của em,rất đẹp trai,vừa tu nghiệp ở Pháp về mới hai năm thôi.
Tôi xoay chiếc ghế lại. Vòng xoay thật nhanh khiến tôi va vào em:
- Vui không?
Tôi đợi em trả lời: “Không vui” hoặc em sẽ trêu tôi: “Ghen hả”, nhưng em không biết điều đó.
- Tuần sau thầy nói em đi với nhóm của thầy vào Đà Lạt diễn văn nghệ với hội sinh viên.
Tim tôi nhói lạ. Đau chi lạ. Tôi đứng dậy, bình thản đóng lại cánh cửa kính cho gió khỏi lùa vào phòng.
Em bước ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng. Em nói: “Em sẽ không gọi điện cho anh nữa”. Đó có phải là lời nói của một cuộc chia tay. Em và tôi có tình yêu chưa nhỉ?
Tôi không nhìn vào mặt em. Tôi chẳng nói thêm một lời nào. Kể cả khi em đi. Dẫu tôi chỉ muốn gọi em trở lại.
***
Em hỏi bằng thừa,chẳng lẽ em không thấy cái răng khểnh
của tôi đang lấp ló sao!
Em nói: “Mẹ đặt tên em là Vành Khuyên”.Mẹ muốn em trở thành ca sĩ. Mẹ nói khi em trở thành ca sĩ thì mẹ sẽ đi xem em đi hát hàng ngày. Nhưng anh thấy đó,em lại trở thành cô sinh viên Y khoa với dao mổ,thuốc sát trùng,mùi ete nồng nặc.Tôi lại chẳng quan tâm em tên gì? Bởi cái tên chỉ là cách gọi, còn em hiện hữu trên trần gian này mới thật là điều quan trọng. Nếu chiếc máy vi tính của em không bị trục trặc vào đêm mưa, thì giờ này tôi như thế nào? Tôi đã hỏi em như thế. Em trả lời giữa thinh không: “Thì anh vẫn sống, vẫn đi, vẫn ăn, vẫn nhậu nhẹt,vẫn đồ án,vẫn uống cà phê.”.
Còn tôi thì lại tự hỏi tôi: “Một ngày nào đó em bay cao, bay xa thì tôi sẽ như thế nào?” Như thế nào nữa, tôi sẽ ra đường Lê Duẩn-con đường phượng bay của Trịnh thả bộ dưới những tán cây rợn ngợp,lang thang qua Thành Nội ngắm sen hồng,mà mùa này sen vẫn chưa nở......, rồi níu mình lại ngồi ở một quán nước ở bất cứ một góc đường nào đó, ngồi một mình mà rải nỗi buồn của mình giữa thinh không.
Chủ nhật. Hôm nay em theo thầy đi Đà Lạt.
Tôi mở wifi lên mạng, đọc bản tin dự báo thời tiết sáng nay.Bản tin cho biết ở Đà Lạt hơi lạnh,sương mù nhiều.
Giờ này có lẽ em đang cười thật tươi ở Thung lũng tình yêu,em ước ao được đến đó mà.Chắc là em tắt máy rồi, em vẫn thường tắt máy vào những lúc bận rộn phải không?
"Ting ting",tiếng tin nhắn đến nãy giờ mà tôi trầm ngâm không biết.
“Em đợi anh ở quán cà phê Chiều trước lầu Tứ Phương vô sự nhé.”
Đó là tin nhắn của em. Tôi phóng xe như bay trên phố. Em ngồi ngay góc quán có chiếc loa thùng bụi bặm nhìn ra đường. Em cười tươi như ngày chủ nhật: “Anh có vui không?”.
Chắc Ai Đó Sẽ Về
Chắc Ai Đó Sẽ Về
Dẫu biết người sẽ không về, nhưng vẫn gượng hỏi cảm xúc rằng “chắc ai đó sẽ về thôi”… Một sự chắc chắn đến buốt lòng. Thôi đừng nhớ, đừng tìm và đừng tin nữa. Để con tim được thanh thản và yên bình một chút đi.
“Em đi xa quá, em đi xa anh quá… Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi…”. Chợt khóe mi cay cay và từng mảnh kí ức vỡ vụn trượt dài trong nỗi nhớ cứ cuồn cuộn lên chẳng thể nào kìm giữ được. Rồi tự hỏi liệu rằng ai đó có về không?
Vẫn tự trấn an cảm xúc của chính mình bằng chính lời hẹn mà bản thân tự thêu dệt nên, để rồi vỡ òa nhận ra mình đang bỏ mặc hiện tại bằng cách đánh đổi sự mơ hồ của tương lai. Nhưng vẫn cứ níu, vẫn cứ chờ và vẫn cứ day dứt về quá khứ.
Từng cơn mưa quên nhớ của ngày xưa dẫu biết rằng sẽ không bao giờ trở lại thêm một lần nữa nhưng cứ vin vào sự huyễn hoặc của con tim mà dằn vặt không buông. Để rồi nhận ra mình đã để trôi tuột mất đi cái cảm giác ngọt lành, man mác, dịu ngọt của những cơn mưa vừa mới đi ngang qua.
Liệu rằng ai đó có quay về, liệu rằng ai đó đã quên đi hết những kí ức yêu ngày xưa hay chưa… Và liệu rằng...? Cứ tự hỏi, rồi tự trả lời bằng những tia hi vọng mong manh như gió chướng.
Sóng cuốn trôi đi những bước chân in hằn trên cát rồi vô tình cuốn trôi đi những yêu thương cũng nhẹ tênh và nát vụn còn sót lại. Vì người đã đi xa quá, đi xa rất xa nơi này thì còn biết tìm đường để quay trở lại hay không? Và nếu có quay lại thì đường xưa còn đó nhưng có lẽ người xưa đã khác.
Kỉ niệm run lên bần bật, vỡ tan hòa vào những dòng nước mắt phủ đầy hoài ức xưa cũ. Đan chặt hai bàn tay vào nhau để vỗ về yêu thương đang trôi đi về nơi rất xa…
Kỉ niệm run lên bần bật, vỡ tan hòa vào những dòng nước mắt phủ đầy hoài ức xưa cũ. Đan chặt hai bàn tay vào nhau để vỗ về yêu thương đang trôi đi về nơi rất xa…
Nhưng vẫn cứ cố tìm, cố lục lọi lại yêu thương ai đánh rơi để tự hỏi rằng “người còn quay trở lại không”. Người còn nhớ thì người sẽ về, người đã quên thì người sẽ đi mãi mãi, vì nơi đây không thể trói buộc được trái tim của người. Nó không thuộc về chốn này và thuộc về chốn khác. Dù không muốn nhưng không thể ép buộc được trái tim phải thế này thế kia. Buông đi... Trôi đi... Vì người sẽ chẳng quay về nữa. Rồi thấy trái tim mình điên dại. Im lìm.
Dẫu biết người sẽ không về, nhưng vẫn gượng hỏi cảm xúc rằng “chắc ai đó sẽ về thôi”… Một sự chắc chắn đến buốt lòng. Thôi đừng nhớ, đừng tìm và đừng tin nữa. Để con tim được thanh thản và yên bình một chút đi.
Dẫu biết người sẽ không về, nhưng vẫn gượng hỏi cảm xúc rằng “chắc ai đó sẽ về thôi”… Một sự chắc chắn đến buốt lòng. Thôi đừng nhớ, đừng tìm và đừng tin nữa. Để con tim được thanh thản và yên bình một chút đi.
Gửi Em... Người Anh Yêu
Gửi Em... Người Anh Yêu
Em! Anh đã suy nghĩ rất nhiều và giờ anh quyết định viết những dòng này cho em. Anh nghĩ, anh nên nói thật ra suy nghĩ của mình để em hiểu anh hơn và cũng để anh cảm thấy tốt hơn. ( Đính chính cho em khỏi hiểu nhầm anh. Không phải vì một vài thằng đang tán tỉnh em đâu nhé. Vì anh biết nó có tán cũng ko dễ dàng đâu. Anh đẹp chai, ngoan hiền và yêu em nồng nhiệt vậy mà mất nửa năm mới cưa cẩm được cơ mà )
***
Yêu nhau gần 4 năm, xa nhau gần nửa năm rồi. Giờ đây, em nghĩ về anh thế nào. Em đã quen với việc không có anh? Em đã vô tình quên mất sự tồn tại của anh trong trái tim em rồi phải không em? Có lẽ vậy nên thời gian vừa qua anh nhận lại từ em chỉ là sự vô tâm và hời hợt. Hết rồi những tin nhắn, những cuộc gọi mỗi sáng mai thức giấc. Hết rồi những tin nhắn, những cuộc gọi lúc về đêm. Những cuộc nói chuyện của anh và em giờ đây anh không cảm nhận được nhiều tình cảm như trước nữa. Sự vô tâm và hờ hợt đó của em với anh đáng sợ lắm em ạ. Tối đến, anh ngồi co mình trong căn phòng và đợi chờ, đợi chờ... Đã bao nhiêu tối như vậy rồi, anh không đếm được hết nữa em ạ. Anh lấy tình yêu của mình để lấp đầy khoảng trống đang tạo ra. Nhưng hình như không đủ. Anh thấy sợ hãi.
Nhiều lúc anh suy nghĩ: có nên cho cả hai thời gian để suy nghĩ và xác định lại tình cảm của mình không. Nhưng rồi anh lại sợ không dám nói ra điều đó với em. Anh sợ khi thời gian đó kết thúc cũng là lúc anh mất em. Chỉ vậy thôi anh cũng không có đủ can đảm để nói ra với em, dù anh không phải là một người hèn nhát. Anh muốn tắt điện thoại, muốn ném nó đi thật xa để khỏi chờ đợi. Nhưng rồi lại cứ bán lấy nó không buông. Giờ đây, anh thấy mình như đang đứng trước hai mũi dao, mà con dao nào cũng đang nhằm chính vào con tim anh.
Khi yêu anh yếu đuối lắm (chỉ trong tình yêu thôi nhé), em biết mà phaỉ không. Anh cần người yêu anh quan tâm, hỏi han để anh biết được rằng ở nơi đó có một người yêu anh và luôn nhớ về anh. Anh tin chắc bất kì thằng con trai nào khi yêu cũng muốn được người yêu mình quan tâm, chăm sóc, động viên. Nhất là khi yêu xa như anh, em ạ. Chỉ cần tin nhắn hay cuộc gọi mỗi sáng cũng đủ cho anh có thêm động lực để làm việc cả ngày. Chỉ cần cuộc gọi mỗi tối cũng đủ để anh quên đi ngày làm việc mệt mỏi mà chìm trong giấc ngủ rồi em ạ. Như vậy có quá khó không em. Anh nghĩ nếu còn yêu người ta sẽ làm vậy đấy. Còn yêu anh hãy cho anh cho anh cảm nhận được tình cảm của em, em nhé.
Anh nói những điều này với em chỉ để em hiểu anh, chỉ mong muốn rằng em cũng sẽ trải lòng mình ra giống như anh vậy. Anh cần biết suy nghĩ, tình cảm hiện tại của em. Như vậy sẽ tốt hơn cho anh và em và cả cho tình cảm của hai ta nữa em ạ.
Lời cuối cùng anh muốn nói với em là: "Thiệp hồng em viết tên anh được không?"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Follow Us
Like Fan Page để Theo dõi bài viết của tôi thông qua Facebook hoặc Google nhé :P