Back To TOP Blog Tình Yêu : Cảm Tháng 12

Cảm Tháng 12



Cảm Tháng 12


Thứ 6 ngày 12 tháng 12 năm 2014

Tiểu Cần, Trà Vinh

Tháng 12 buổi sáng không chút nắng, trời dàn mây tối sẫm một nét thật dài trên nền trời che khuất đi con đường đến trường hàng ngày tôi vẫn thường hay đi. Trông xa cánh đồng đằng kia sương khói phủ một cách dày đặc, tôi đèo xe đạp vụt qua nó một cảm giác lạnh run gợn người nhưng nó làm tôi tỉnh giấc hơn sau khi chỉ được ngủ khoảng 2 tiếng mấy.... MỘt chút bâng khuân tôi nhớ chiều cuối thu khi mà ánh nắng đỏ hồng của chân trời phía tây ru ngủ tâm hồn tôi một vẻ êm ái đầy tĩnh mặc và nhẹ nhàng thư thái.....

Xin chào Người tháng 12 của năm ấy! Ngay lúc này Người có cảm thấy gì không? Có cảm thấy lạnh buốt đôi tay? Có cảm thấy đôi môi sắp tím đi vì tiết trời? Sắp hết thêm 1 năm nữa rồi! Năm nay, buồn lắm 1 năm đầy ảm đạm nếu qua năm mới tôi có thể tốt hơn không? Người vẫn im lặng ah? Người đang giận hay đang cho tôi một chút kiên nhẫn vậy? ... Người ấy vẫn im lìm ... ánh mắt như vẽ những điều thuyền bí Người cho tôi chờ nữa sao?

Gần 1 nửa cuộc đời rồi Người ấy ah! Bảo nhau cho nhau những điều chưa từng nói đi đừng để tôi phải chờ trong vô vọng nữa! Xin Người chỉ 1 lần và hãy nói hết... cho nhau!

Lanh lanh la... Lanh lánh la... Gia điệu gió hòa quyện với nhạc khúc xinh tươi ngày mới đâu rồi những ngày đầu tháng 12 của năm ngoái năm nay buồn thật ! Nỗi khát vọng của hoa bồ công anh là được chị gió đưa chúng đến những vùng đất kì thú hơn nhưng trước khi chúng đến những nơi ấy thì phải trải qua biết bao khó khăn... Những hoa nào có đủ sức sống mới có thể chịu đựng được qua những khó khăn ấy để đạt được mục đích. Liệu tôi có thể nằm trong số những hạt giống đó không? .... Tôi rất muốn biết được điều đó. Gió lạnh xin đừng réo rắc nữa tay tôi không thể nhấc lên nổi để viết thêm dòng nào trên trang giấy nữa rồi... Xin nắng hãy lên sửa ấm đôi tay nho bé này sửa ấm cả tâm hồn đang bị vùi dập đi bởi những điều không thích nó từ xung quanh. Hãy mang nắng đến và cho nó 1 chút lòng tin vào chính bản thân mình. Chỉ 1 chút thôi có được không?



Bắt đầu từ đâu tôi lại thấy mình bé nhỏ trong thế giới này? Giờ thì đơn độc quá! Tôi đã có được gì chưa? Trong học tập có bao giờ tôi bằng được người ta? Trong tình yêu tôi chưa được một lần yêu thương ai đó! Từ mọi người xung quanh tôi chưa từng thân thiết với 1 ai kể cả gia đình tôi. Tôi cảm thấy mình tội nghiệp hơn bất cứ ai trên đời này rồi! Người nghèo, kẻ ăn xin thì cũng có vòng tay của những người hảo tâm giúp đỡ... Tôi thì sao nào? Bi quan và cần lắm 1 vòng tay, cần 1 sự chia sẻ từ ai cũng được để động viên và ủng hộ tôi đứng lên đi tiếp! Vậy có không? Tôi vẫn 1 mình... ngồi trông... ngồi ngóng, tay chống cằm, mắt hiu hiu rồi bọc phát thở một tiếng dài ảm đạm, sầu thảm.

Tim Người băng giá quá! Lòng người thật lạnh nhạt! Bất kể cho tôi nói gì cứ như 1 kẻ điên dại Người vẫn giữ 1 thái độ nghiêm nghị nhứ thế! Nếu năm sau gặp lại nhau tôi sẽ không kể cho Người nghe những chuyện trên trời dưới đất mà tôi đã từng nhìn thấy đâu. Một kẻ điên và ngốc như tôi đây chắc không xứng để kể cho Người nghe, có phải vậy không? Người vẫn im lặng ah?
Không sao cả chuyện đó thì tôi cũng đã quen rồi! Người có sao thì tôi vẫn cứ làm cho mình thôi! Chào Người ...


Người đi để tôi trông ngóng
Đợi chờ liệu Người có ngóng có trông
Người về giấc ngủ say nồng
Gặp lại vẫn vậy còn trông ngóng gì?




Bảo Trân
12 - 12 - 2014

0 nhận xét: