Vị Ngọt Cà Phê
...Cô đưa tay khuấy nhẹ tách cà phê.
.....Một dòng xoáy nhẹ hiện lên trong cốc.
.......Rồi rất nhanh.
.........Biến mất như chưa từng tồn tại.
...........Chỉ còn lại.
.............Vị đắng của cà phê.
Cô đang từ một kẻ có tất cả trở thành mất tất cả.
Cuộc đời của cô đang bị xáo trộn, cô đang quay cuồng trong màn đêm hỗn tạp bởi những thứ xảy ra. Mọi thứ trở nên mơ hồ, tựa ảo ảnh. Chỉ với mỗi lỗi lầm nhỏ mà chính cô đang hủy hoại tất cả những thứ thuộc về mình. Cô không can tâm, khi những kẻ phạm lỗi, những kẻ tráo trở vẫn đang ung dung nhởn nhơ mà cô- chỉ vì một lần lỡ- mà lòng tin, bè bạn đang tuột khỏi tay cô- rất nhanh. Chính cô cũng đang vùng vẫy dưới đáy vực sâu không lối thoát. Không công bằng! Vì cuộc sống này đã vốn không công bằng.
Cô không biết ánh mặt trời giờ ở phương nào? Dường như tất cả đều từ chối cô. Cô đang chơi một ván bài nguy hiểm- khi chính cô đã biết trước ván bài này rồi sẽ lật ngửa lên. Ranh giới giữa có và mất tựa hồ mong manh như sợi tơ, mà giờ đây cô mới thấy nó thật rõ ràng- khi cô đã bước sang phần mất.
Mất?
Cô đã không còn gì để mất...
Không bạn bè, gia đình coi cô như nỗi nhục nhã, không ai quan tâm, săn sóc. Một mình cô cô gắng gồng lên đối chọi với mọi thứ. Người ta khi thất bại còn có người thương để an ủi, có bạn bè để chia sẻ, có gia đình để về. Còn cô? Cô có gì?
Mặc dù đã cố, nhưng cô không gồng nổi nữa rồi. Cô muốn buông xuôi...
Nhiều lần cô gạt nước mắt, tự nhủ sẽ ổn thôi. Nhưng cái gì ổn? Cô ổn làm sao được khi trước mắt cô vẫn là màu đen không lối thoát. Tựa như ánh sáng đã rời bỏ cô mà đi. Đã nhiều lần cô muốn dùng thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời mình, nhưng rồi lại thôi vì cô nghĩ cuộc đời cô không thể dừng lại thế này được. Đã tuyệt vọng đến như vậy, cô vẫn ỔN sao?
Nhiều người bàn tán trước thất bại của cô. Người quen của cô ngạc nhiên, thất vọng. Cô không còn gì để nói, thậm chí không còn hơi sức để giải thích nữa. Số phận đã đưa cô đến đây, sao cô có thể tìm đường trở về?
Cô đưa lên miệng tách cà phê đen không đường. Đắng nghét. Nhưng lạ thay, đâu đây phảng phất vị ngọt nơi cuối lưỡi. Cô quệt một giọt nước mắt đang lăn trên má, nhen nhóm tia hi vọng: "Biết đâu, cô cũng sẽ tìm được vị ngọt cho riêng mình..."
Đà Nẵng một ngày mưa
0 nhận xét: