Tháng 6, người ta nhớ nhau vì điều gì hả anh?
Chúng ta hoang mang chứ không hẳn là buồn, chúng ta sợ hãi chứ không hẳn là nuối tiếc, chúng ta bắt đầu thấy nhớ những điều đã cũ, hoang hoải chạm tay vào những thứ đã từng quá đỗi quen thuộc.
Em lật tờ lịch bàn, thảng thốt nhận ra tháng 6 đã đặt chân tới, khi một nửa thời gian của năm đã trôi qua mà chẳng ai nhận thức được, còn em thì chùng chình trong nỗi nhớ chẳng thể gọi được tên.
Tháng 6, người ta nhớ nhau vì điều gì hả anh? Nhớ vì mới hôm qua nói tạm biệt, hôm nay đã chẳng còn gặp lại nhau nữa. Mỗi người đều có một hướng đi riêng và mải miết chạy để hoàn thành chặng đua của mình, thoắt cái tháng 6 về, ngồi lặng yên chốc lát mới thấy sao mà nhớ nhung đến thế. Gọi một tiếng “bạn” thôi mà sao khóe mắt cay cay, gọi một cái tên cũng thấy sao mà bắt đầu xa xôi đến thế.
Tháng 6, người ta nhớ nhau vì điều gì hả anh? Nhớ vì những dòng thư chia ly bắt đầu được chuyền tay nhau mang đi mãi, nhớ vì những trang lưu bút đã ráo mực rồi nhưng vẫn còn thơm mùi kỷ niệm, chạm tay vào cuốn sách mới thấy sao vẫn còn ấm, để rồi lại một mùa phải lớn lên.
Người ta vẫn nói, đến sinh nhật thì mới là thêm một tuổi. Có nghĩa là sinh nhật mang ý nghĩa đo chiều dài sự trưởng thành. Nhưng em thấy tháng 6 mới là bản lề của mỗi người trong quá trình lớn lên, qua một tháng 6 đi qua, chúng ta đã tạm biệt một lớp học, thậm chí một cấp học. Những bạn học sinh cuối cấp phổ thông bắt đầu phải đối diện với ngưỡng cửa đại học, còn các bạn sinh viên năm cuối phải đối diện với cả một chặng đường đời dài thật dài.
Chúng ta hoang mang chứ không hẳn là buồn, chúng ta sợ hãi chứ không hẳn là nuối tiếc, chúng ta bắt đầu thấy nhớ những điều đã cũ, hoang hoải chạm tay vào những thứ đã từng quá đối quen thuộc.
Tháng 6, chẳng vì điều gì mà người ta bắt đầu ôn lại quá khứ. Trong cái nắng đến rát mặt mỗi trưa hè lại nhớ đến những tháng ngày miệt mài trong lò luyện thi đại học, nhớ về những tháng ngày chia tay trường lớp, nhớ về từng gương mặt tưởng chừng như đã quên mà gợi lại vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí, nhớ về những phút chia ly mà nước mắt rơi.
Tháng 6, chẳng hiểu vì sao mà ai cũng thấy bịn rịn với kỷ niệm, để rồi tha thiết ước ao được quay trở lại những tháng ngày ưu tư, vô lo, vô nghĩ.
Và tháng 6 về, em cũng nhớ cả anh nữa, cả những người đã từng bước vào rồi lại ra đi khỏi cuộc đời em, nhớ về cả những ký ức đau thương, những lần hờn giận mà để lỡ mất nhau.
Dẫu sao thì quá khứ ra đi cũng mang theo tuổi trẻ của chúng ta đi mất, để rồi thi thoảng hoài niệm một chút khi tháng 6 chạm đến tay, đưa lên lau những giọt nước mắt vô thức chảy, chỉ cảm thấy sao mà hoang hoải rơi ra toàn nỗi nhớ.
Xem thêm các bài khác:
0 nhận xét: